Cụ Pug mù #CODE_3713 – Gần ba cái Tết ở Trạm, cuối cùng cũng có một mái nhà
"Cụ không còn nhìn thấy mặt trời, nhưng vẫn chạy về phía có tiếng người – vì ở đó có tình thương."
Cụ về Trạm từ tháng 1/2021 – đúng vào dịp cận Tết. Tính đến nay, cụ đã ở với tụi mình tròn 2 năm 3 tháng, đi qua hai mùa đông rét buốt, hai cái Tết lạnh lẽo mà không có một gia đình riêng.
Cụ là một trong những trường hợp khiến tụi mình nhớ mãi không quên. Bị bỏ rơi ở bãi rác Kim Giang trong tình trạng ghẻ nặng, đau mắt, dị ứng thuốc, viêm hô hấp… tụi mình từng phải chuyển viện cho Cụ tới 5 lần để cứu vãn sức khoẻ và đôi mắt. Nhưng dù cố gắng thế nào, tình trạng mắt của Cụ vẫn không cải thiện. Cái đau, cái sưng, những cơn sốt nửa đêm kéo dài đã khiến tụi mình đi đến quyết định khó khăn: nhấc một bên mắt để Cụ được yên ổn an dưỡng tuổi già.
Cụ không còn thấy mặt trời. Nhưng kỳ lạ thay, hễ nghe thấy tiếng chân người là Cụ vẫn chạy lại – đúng hướng, như thể trái tim và đôi tai của Cụ đã thay đôi mắt để tìm về hơi ấm con người. Không còn lông ghẻ, không còn mùi thuốc kháng sinh, Cụ giờ đây là một bé chó già tròn trịa, hiền hậu, và mập mạp thành từng ngấn mỡ như một đứa trẻ ngoan.
Chúng mình hiểu, không phải ai cũng muốn nhận nuôi một chú chó đã già, đã mù, đã trải qua đủ thăng trầm và tổn thương. Người ta thường chọn chó mèo con – để được đồng hành từ khi còn nhỏ xíu, để thấy sự trưởng thành lớn lên từng ngày. Nhưng những bé già như Cụ – dù không còn nhiều năm tháng – vẫn còn nguyên khao khát được yêu thương, được có một mái nhà và được gọi là “bé ngoan của mẹ”.